Trong dòng chảy ngày càng sôi động của phim truyền hình Việt, Dịu dàng màu nắng hiện lên như một nốt trầm dịu dàng mà sâu sắc. Không ồn ào thị phi, không có những cú twist giật gân, bộ phim chạm vào cảm xúc khán giả bằng những lát cắt đời thường: mối quan hệ gia đình, tình người, và cuộc sống của những con người lao động giữa phố thị. Giữa xóm trọ nhỏ ấy, nhân vật Xuân – do Ngọc Huyền thủ vai – hiện lên như ánh nắng sớm: nhẹ nhàng nhưng đầy nội lực.
Xuân là một cô gái trẻ từng vì giúp bạn vay tiền mà rơi vào cảnh nợ nần. Trong hoàn cảnh ngặt nghèo đó, cô lên thành phố lập nghiệp và ở nhờ nhà anh họ là Bắc – một công nhân hiền lành, điềm đạm. Lan Anh – vợ của Bắc – là người phụ nữ thực tế và thẳng thắn, điều này khiến cuộc sống “ở nhờ” của Xuân không ít lần rơi vào tình huống khó xử. Nhưng thay vì than vãn hay tự ti, Xuân chọn cách sống chừng mực, tự lập và đầy tinh tế.
Điều khiến nhân vật Xuân tạo được ấn tượng sâu đậm không nằm ở hoàn cảnh bi thương, mà ở cách cô đối diện với nó. Thông minh, tinh tế và đầy trách nhiệm, Xuân không bao giờ để mình trở thành gánh nặng cho người khác. Dù mắc nợ vì lòng tốt – vì muốn giúp bạn – cô không hề đánh mất bản thân. Trái lại, Xuân sống lạc quan, gọn gàng, luôn chủ động trong công việc và tinh ý trong cư xử. Những mâu thuẫn với chị dâu Lan Anh được cô xử lý một cách khéo léo: không né tránh, không chống đối, mà lựa chọn đối thoại nhẹ nhàng nhưng rõ ràng, cho thấy sự trưởng thành và bản lĩnh.
Ngọc Huyền đã mang đến một Xuân rất “đời” mà cũng rất lạ. Không kịch tính hóa cảm xúc, cô chọn cách thể hiện nhân vật bằng ánh mắt, cử chỉ và những hành động nhỏ. Một Xuân dọn dẹp nhà cửa cẩn thận, chăm cháu chu đáo, lắng nghe mọi người xung quanh – tất cả tạo nên một người phụ nữ bản lĩnh, đầy thấu cảm và đáng tin cậy. Không cần phải lên tiếng để đòi công bằng, chính cách sống đúng mực của cô đã là một lời khẳng định bản thân đầy thuyết phục.
Trong bối cảnh phim Việt đang thiếu vắng những nhân vật nữ có chiều sâu mà không bị đẩy vào mô típ “đáng thương – đáng hận – đáng yêu”, Xuân xuất hiện như một làn gió nhẹ. Cô không cần nổi loạn để thể hiện mình mạnh mẽ, cũng không cần nước mắt để khơi gợi lòng thương. Sức hút của cô đến từ sự bản lĩnh thầm lặng: biết điều nhưng không nhún nhường, tử tế nhưng không dễ bị xem thường.
Nếu Dịu dàng màu nắng là một bức tranh phố thị nhẹ nhàng và chan chứa yêu thương, thì Xuân chính là gam màu trung tính – không quá chói sáng, nhưng ấm áp và bền bỉ. Nhân vật này khiến người xem không rời mắt không phải vì cao trào hay biến cố, mà vì sự đồng cảm. Một người phụ nữ bình thường trong nghịch cảnh vẫn kiên cường bước tiếp – đó chính là hình ảnh mà rất nhiều khán giả, đặc biệt là phụ nữ, sẽ thấy bóng dáng mình trong đó.
0 Nhận xét